[[Thư] Vô Triều Vô Mộ: Ếch xanh *4]
[[Thư] Vô Triều Vô Mộ: Dế *4]
[[Thư] Vô Triều Vô Mộ: Món ăn lạnh trẻ em thích (Người chơi dưới cấp 10 không thể sử dụng) *4]
[[Thư] Vô Triều Vô Mộ: Khoai tây *8]
Thời Miên gửi hết mấy thứ đó qua, đang định soạn tin nhắn thì bên kia, tin nhắn của Hãn Thanh Nhất Phiến đã tới trước.
[[Riêng] Hãn Thanh Nhất Phiến: ?]
[[Riêng] Hãn Thanh Nhất Phiến: Vô Triều?]
[[Riêng] Hãn Thanh Nhất Phiến: Nhắn nhầm người à?]
[[Riêng] Vô Triều Vô Mộ: Phó bản nhiều người có đi không.]
[[Riêng] Hãn Thanh Nhất Phiến: ?]
[[Riêng] Hãn Thanh Nhất Phiến: Thật sự?]
Tin nhắn lộ ra vẻ khiếp sợ, Thời Miên không để hắn ta chờ đợi, trực tiếp gửi tọa độ tiệm rèn, bảo mấy người cùng đến.
“Vô Triều, cô nói có phó bản?” Tốc độ của Hãn Thanh Nhất Phiến đặc biệt nhanh, khiến Thời Miên cảm thấy hắn ta đang ở gần đây.
“Ừ, mọi người không phải đang tìm trưởng thôn làm nhiệm vụ sao? Nhanh vậy đã đến rồi?”
“Mua giày thần hành.” Hãn Thanh Nhất Phiến giải thích một câu rồi tiếp tục truy hỏi, “Cô nói chuyện phó bản trước đi.”
“Lão Lý vừa nói cho tôi biết, có liên quan đến vũ khí, mấy thứ vừa rồi đưa cho cậu là đồ chơi trẻ con, lát nữa Thiết Đản về thì giao nhiệm vụ cho nhóc ấy là được.” Thời Miên giải thích.
“Bây giờ cấp bậc của mọi người còn quá thấp, lực chiến không đủ, hoàn thành ba nhiệm vụ này có thể lên một cấp, lát nữa lại đến chỗ trưởng thôn nhận nhiệm vụ tiếp theo.”
“Vô Triều, cô không sợ chúng tôi là kẻ lừa đảo sao?” Hãn Thanh Nhất Phiến luôn cảm thấy mình là người hào phóng, nhưng đến lúc này mới biết, sự hào phóng đó của hắn ta trước mặt đối phương chẳng đáng nhắc đến, “Lỡ như cô dẫn chúng tôi qua phó bản, chúng tôi không chia đồ cho cô thì sao?”
“Cậu biết cơ chế ẩn của trò chơi này không?” Thời Miên hỏi.
“Cái gì?” Hãn Thanh Nhất Phiến khó hiểu.
“Giết người trong phó bản sẽ không tăng điểm pk, người thất bại khi về thành sẽ có mười phút thời gian hồi, trang bị trên người rơi ngẫu nhiên.” Thời Miên lạnh lùng thuật lại phần hướng dẫn trò chơi.
Nói một cách đơn giản, chính là có thể tiến hành giết người cướp của trong trò chơi ở một phạm vi nhất định.
Hãn Thanh Nhất Phiến lặng lẽ liếc nhìn lực chiến của cô, lại lặng lẽ liếc nhìn của mình, quả nhiên, hắn chỉ thích hợp làm một người lương thiện an phận thủ thường.
Đồ dự trữ của Thời Miên rất nhiều, ba nhiệm vụ ẩn của Thiết Đản đã giúp bốn người trực tiếp lên một cấp.
Chỉ là thời gian chơi hôm nay không đủ, Thời Miên suy nghĩ một chút: “Sau 12 giờ đêm mọi người có rãnh không?”
Thời gian chơi game mỗi ngày cập nhật lúc 0 giờ, hôm nay cô lên lúc 8 giờ là vì vấn đề sinh hoạt.
“Rãnh.” Hãn Thanh Nhất Phiến lên tiếng, “Vậy 0 giờ đánh phó bản?”
“Ừm.” Thời Miên gật đầu, thời gian còn lại vừa đủ để cô xem có thể làm thêm bao nhiêu nhiệm vụ, “Gặp lại sau.”
“Gặp lại sau.” Bước chân Hãn Thanh Nhất Phiến có chút lâng lâng, vốn tưởng rằng đã ôm được đùi cao thủ, không ngờ lại là cao thủ của cao thủ.
Thời Miên không rảnh để ý đến cảm xúc của hắn ta, sau khi cường hóa trang bị xong là có thể tìm trưởng thôn giao nhiệm vụ.
Ban đầu Thời Miên còn tưởng rằng nhiệm vụ chính tuyến thứ sáu là cường hóa trang bị, độ khó của nhiệm vụ thứ bảy hẳn là sẽ cao hơn một chút, mãi đến khi nhận nhiệm vụ mới phát hiện, nhiệm vụ chính tuyến thứ bảy lại là bắt con mồi.
Hiện tại đã làm sáu nhiệm vụ, quy luật đều là hai dễ một khó, xem ra thiết lập của trò chơi là ba nhiệm vụ thành một nhóm.
Lên cấp cần một trăm điểm kinh nghiệm, nhiệm vụ thường 30 điểm, cứ ba nhiệm vụ lại có một nhiệm vụ 40 điểm, ba nhiệm vụ vừa đủ lên một cấp.
Như vậy nếu năm người bọn họ không đủ điều kiện mở phó bản, thì có thể quay lại làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ chính tuyến thứ bảy là xuống nước bắt vịt, nếu không có bản đồ chỉ dẫn, Thời Miên nghi ngờ mình căn bản không tìm được chỗ, lại một lần nữa cảm thán vị trưởng thôn thật sành ăn, Thời Miên nhìn mấy con vịt bên bờ sông, suy nghĩ xem nên xuống tay từ đâu.