Thời Miên do dự một chút, rồi gật đầu: “Ừ.”
Ngay sau đó, Tống Vãn Vãn nhào vào lòng cô: “Tôi biết ngay Mộ Mộ không nỡ bỏ rơi tôi mà.”
Thời Miên không quen tiếp xúc gần gũi như vậy, định đẩy cô ấy ra thì bỗng nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc.
“Khụ khụ, Miên Miên.”
Thời Miên ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã thấy anh trai đang đứng cách đó không xa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây