Bên này vừa mới đào được vài viên, Thời Miên bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh có gì đó không đúng.
Thời Miên ngẩng đầu, liền nhìn thấy bốn người đứng thành một hàng, ai nấy đều khiếp sợ nhìn cô.
“Sao vậy?” Thời Miên có chút mơ hồ.
“Đá này, cô đào trực tiếp luôn à?” Hãn Thanh Nhất Phiến vẫn chưa hoàn hồn từ cú sốc vừa rồi, hắn biết người bạn mới quen này rất giỏi làm nhiệm vụ, nhưng không ngờ đối phương lại có thể lợi hại tới mức đào đá cũng có thể một phát một viên.
Không lẽ đây là người nào đó mà quân đội phái tới sao? Lại nói đã quy định quân đội và nhân viên nghiên cứu khoa học sẽ vào game cuối cùng mà, là ai bắt đầu phạm luật rồi?
“Cái này dễ lắm.” Thời Miên nhất thời không hiểu nổi sự khiếp sợ của bọn họ. Đá cường hóa tuy chỉ lộ ra một góc, dùng dao bổ xuống có đào trúng hay không còn phải xem vận may, nhưng mà cô may mắn, chưa từng bổ trượt lần nào, vị trí cũng đẹp, cứ thế mà một phát một viên.
“Để tôi thử xem.” Lần này Hãn Thanh Nhất Phiến cũng không vội vàng vượt ải nữa, học theo dáng vẻ của Thời Miên cắm con dao găm trong tay xuống đất.
“Rắc——”
[Độ hao mòn của dao găm Huyền Thiết +1]
Hãn Thanh Nhất Phiến nhìn dòng chữ ở góc tường, im lặng nhặt con dao găm của mình lên.
“Cậu đào sai chỗ rồi, bắt đầu từ mép đá ấy.” Thời Miên nghe thấy tiếng động liền cúi đầu nhìn, chỗ Hãn Thanh Nhất Phiến cắm quá gần giữa, cô cảm thấy dựa vào mép thì tốt hơn.
“Thôi vậy.” Vũ khí không chịu nổi một đòn nữa, Hãn Thanh Nhất Phiến quyết định giữ gìn một chút.
“Nhiệm vụ sáu là đào đá, mọi người chờ tôi một lát, tôi đào hết chỗ này rồi đi.” Trong ba lô đã đủ số lượng nhiệm vụ, nhưng Thời Miên cảm thấy thứ này sau này sẽ có tác dụng lớn, nên muốn tích trữ thêm một ít.
“Được.” Hãn Thanh Nhất Phiến vẫn chưa hoàn hồn.
Tốc độ của Vô Triều rất nhanh, một lượt nguyên liệu chỉ mất vài phút là hoàn thành, đào xong cô đứng dậy phủi tay, hỏi mọi người: “Chúng ta đến đâu để vào phó bản?”
“Bên kia.” Hãn Thanh Nhất Phiến chỉ vào góc khuất không có người.
“Được.” Vô Triều nhìn qua, không có ai, rất hài lòng, dù sao cô cũng không muốn vừa ra khỏi phó bản đã đối mặt với người khác.
Phó bản cá nhân trong [Tương Lai] chỉ có thể vào một mình, theo lý mà nói là không thể hỗ trợ được.
Nhưng đều do con người tạo nên, nếu là phó bản về vũ lực thì Vô Triều không thể giúp được gì, nhưng loại trả lời câu hỏi này thì đơn giản hơn nhiều.
Năm người lập thành một đội, mở chế độ đội ngũ, chỉ cần khoảng cách không quá 1000, coi như năm người đều đã vào phó bản, Vô Triều nói chuyện, những người khác cũng có thể nghe thấy giọng trả lời.
“Vào thôi.” Vô Triều nói xong bấm vào phó bản tiến vào, tuy rằng cô vẫn còn nhớ đề bài của buổi sáng, nhưng đề phòng vạn nhất, dù sao cũng không biết có phải sẽ ra đề biến thái hơn hay không.
Nhưng kết quả tốt hơn mong đợi, có lẽ do hạn chế về mặt nội dung, đề của mấy người hoàn toàn giống với đề của Vô Triều, ngay cả thứ tự câu trả lời cũng không thay đổi.
Dùng chưa đến mười phút, hoàn thành tất cả các câu hỏi, lúc Hãn Thanh Nhất Phiến ra khỏi phó bản còn tưởng mình đang nằm mơ.
“Vô Triều, sao cô lại biết mấy câu hỏi khó như vậy?” Hãn Thanh Nhất Phiến mấy lần vào phó bản đều bị mấy câu hỏi đầu tiên đuổi ra, căn bản không có cơ hội gặp được những câu hỏi phía sau, cho nên đặc biệt khiếp sợ.
“Không khó.” Vô Triều lắc đầu, có lẽ do là phó bản đầu tiên, chướng ngại không nhiều lắm, nhưng góc độ ra đề tương đối hóc búa.
“Còn không khó?” Hãn Thanh Nhất Phiến tùy ý tìm một chỗ trống ngồi xuống, “Nếu không khó, vậy thì không có đề nào là khó, tìm trên mạng cũng không tìm ra đáp án.”
Vô Triều lại cảm thấy vì trên mạng không có ai hỏi loại câu hỏi này.