“Ừm.” Thời Hành Tân đồng ý, khóe miệng giật giật, suy nghĩ hồi lâu mới thốt ra được một câu, “Anh cẩn thận.” Với em gái thì có vô số lời muốn nói, với anh trai thì không cần thiết.
“Sẽ cẩn thận.” Thời Tùng Tân hiểu tính tình em trai mình, “Đừng để Tiểu Thất chạy loạn, có chuyện gì chờ chúng ta về rồi nói.”
“Được.” Thời Hành Tân gật đầu.
“Miên Miên, em thấy được không?” Sắp xếp xong bên này, Thời Tùng Tân lại bắt đầu hỏi em gái, mấy anh em bọn họ quanh năm ở bên ngoài, tuy rằng xa lạ với nơi này, mò mẫm vẫn có thể đi vào, nhưng mà em gái... Thời Tùng Tân nhìn cô em gái trắng trẻo nộn nộn, trong trò chơi là một chuyện, nhưng đây là rừng rậm thật sự.
“Đi được.” Thời Miên khẳng định, loại hoàn cảnh này không làm khó được cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây