Thời An Tân uống hơn phân nửa cốc nước mới mở miệng nói chuyện: “Anh hai?”
“Ừm.” Thời Hành Tân gật đầu.
Thời An Tân nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy không phải nơi quen thuộc: “Đây là đâu?”
“Tinh cầu hoang.”
Thời Miên cảm giác được Thời Hành Tân trở nên khác, hôm qua nói chuyện với mình không có ngắn gọn súc tích như vậy, rất nhiều lời nói đều là thuật lại, nhìn như vậy, giống như là không thích nói chuyện, hôm qua nhiều lời như vậy hẳn là tốn không ít tế bào não, bằng không cũng sẽ không câu nào câu nấy đều là anh cả nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây