Thời Tùng Tân nhìn qua, thấy người trong khoang thì ngẩn ra: “Không phải cô út, hẳn là em họ.” Năm đó khi cô út bỏ trốn, hắn vẫn còn nhỏ, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, không thể nào vẫn giữ nguyên được diện mạo như xưa. Người này và cô út trông giống nhau như đúc, 99% là con của cô út, thêm vào con sói con kia nữa, vậy là có thể khẳng định rồi.
“Lão Lục, cậu cõng em họ đi.” Thời Tùng Tân suy nghĩ một chút rồi nói.
“Được.” Thời Thành Tân đi qua đổi chỗ.
“Tôi đang cõng mà, có sao đâu.” Thời Phàn Tân chỉ là thuận miệng oán trách một câu, nhưng vẫn là nhường chỗ, nhanh chóng đưa hai người về mới là quan trọng nhất.
“Nhà chúng ta gặp chuyện rồi.” Thời Tùng Tân ôm tinh thần thể của em trai vào lòng, con sói con ban nãy được cậu ôm lấy không còn giãy giụa nữa, dùng thân mình che chở cho sói con, bất động nhìn chằm chằm hai người còn lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây