“Đợi chị bắt dế xong là ông ấy sẽ về.” Đứa bé vừa dứt lời thì lại tiếp tục nhìn con dế trong bát, không thèm để ý đến cô nữa.
Cô chỉ đành đi bắt dế trước, thứ này không khó bắt, chỉ cần tìm đúng chỗ là được, cô đi thẳng đến chỗ đào măng tre hôm qua, hình như cô có nghe thấy tiếng dế kêu ở đó.
Phần lớn thiết lập của trò chơi này rất logic, nhưng cũng có một số thứ rất kỳ lạ, măng tre thường nhú lên vào khoảng tháng 4 tháng 5, còn dế thường xuất hiện vào mùa thu, vậy mà bây giờ hai thứ này lại xuất hiện cùng một lúc.
Nhưng dù sao cũng chỉ là trò chơi, không cần phải soi mói như vậy, cô sũy nghĩ, hoàn toàn quên mất một khả năng khác, đó chính là biến đổi khí hậu.
Đến khu rừng phía Bắc, hôm nay ở đây đông người hơn hôm qua, chắc là do mọi người đều đã vượt qua cửa ải đầu tiên rồi.
Đào măng cũng không khó, hơn nữa sau một đêm trao đổi kinh nghiệm, phần lớn mọi người đều biết cách tìm rồi.
Cô tránh đám đông, tìm một chỗ vắng người rồi bắt đầu lắng nghe âm thanh xung quanh.
Nghe tiếng kêu có vẻ như số lượng dế ở đây không ít, cô bắt đại một con, để tránh nó chạy mất, cô bèn nhặt đại mấy cọng cỏ ở bên cạnh đan thành một cái lồng nhỏ, sau đó bỏ con dế vào trong.
Vốn dĩ định cầm đi luôn, nhưng cô chợt nghĩ đã đến đây rồi thì bắt thêm vài con nữa, ai biết sau này có dùng đến hay không.
Nghĩ là làm, cô bắt liền một mạch 7 con mới dừng lại, cất 6 con vào ba lô, chỉ cầm một con đến tiệm rèn.
Tiệm rèn vẫn chỉ có một mình đứa bé lúc nãy, cô đưa con dế cho cậu bé: “Của em đây, đừng để nó chạy mất đấy.”
“Chị còn biết đan lồng nữa cơ à! Chị giỏi quá!” Cậu bé nhận lấy con dế, kinh ngạc thốt lên, “Vậy chị có biết gấp ếch giấy không? Có biết nấu cơm không? Có biết…”
Nhìn thấy một loạt nhiệm vụ ẩn hiện lên trên giao diện của mình sau câu hỏi của cậu bé, cô không khỏi hít một hơi lạnh, sau đó lại phát hiện ra cậu bé còn có ý định hỏi tiếp, cô vội vàng ngăn cản: “Không thấy lão Lý đâu cả, chị cái gì cũng không biết.” Nhiệm vụ ẩn có thể làm sau, nhiệm vụ chính quan trọng hơn.
“Vậy chị gấp cho em con ếch giấy đi, em sẽ bảo lão Lý ra.” Cậu bé nói.
“Em gọi người trước đi.”
“Chị gấp trước đi.”
“Em gọi trước đi, gọi xong là chị gấp xong luôn.” Cô cố gắng thuyết phục cậu bé.
“Chị gấp trước đi, gấp xong là em gọi.” Cậu bé cũng cố gắng thuyết phục cô.
“Vậy chị đi trước đây, khi khác quay lại.” Nói xong cô liền xoay người rời đi không chút do dự.
“Đợi đã!” Cậu bé tên Thiết Đản rốt cuộc cũng chịu thua, “Em đi gọi người đây, chị mau gấp ếch giấy cho em đi.”
“Được.” Cô đứng tại chỗ xoay người lại, đưa tay lấy giấy.
“Cha, có người tìm cha này.”
“Có việc gì thì nói nhanh!” Một giọng nói ồm ồm vang lên từ dưới đất.
Cô khựng lại, nghe giọng có vẻ hơi nóng tính…
Đang nghĩ ngợi thì thấy một người đàn ông đi từ sau nhà ra, vừa nhìn thấy cô đã hỏi: “Cô tìm tôi?”
Cô còn đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào thì Thiết Đản đã lên tiếng.
“Chị mau nói chị muốn gì đi, nói xong còn gấp ếch giấy cho em nữa!”
“Cô biết gấp ếch giấy à?” Lão Lý hỏi.
Cô do dự một chút: “Biết…”
“Cô muốn mua gì?! Nói nhanh!”
Cô bị giọng điệu của ông ấy dọa sợ, ngây người một lúc mới trả lời: “Mua kéo ạ.”
“Cho cô, không lấy tiền, cô gấp ếch, gấp nhiều vào.” Lão Lý vào nhà lấy một cái kéo ra, nói xong sợ Thời Miên không cần, “Sau này cần gì cứ việc liên lạc với tôi, tôi mang cho cô, này, thêm số liên lạc đi.”
“Em cũng thêm nữa.” Thiết Đản ôm lấy cánh tay Thời Miên nói.
Thời Miên đầy tâm trạng phức tạp đồng ý kết bạn với Thiết Đản, không ngờ NPC còn có quyền kết bạn. Kết bạn xong, Thời Miên phát hiện đối phương khác với người chơi bình thường, trước tên có ghi chú nghề nghiệp, Lão Lý là Thợ Rèn - Lão Lý, Thiết Đản là Thợ Rèn Trẻ - Thiết Đản.