Nghe được âm thanh có phần quen thuộc kia, Viên Kình Thiên nằm đờ ra trong đất.
Đó là. . . Chẳng lẽ. . . Hẳn là!
Nghĩ đến một loại khả năng nào đó, cả người hắn tựa như bị động kinh, không ngừng run rẩy kịch liệt.
Vô thức muốn gọi hai câu, thế nhưng trong miệng lại ăn đầy đất.
Nhẫn nhịn cảm giác đau nhức kịch liệt toàn thân, giãy giụa lật người qua, rốt cuộc hắn cũng có thể nhìn rõ thân ảnh kia.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây