Nhìn di ảnh vỡ nát, Viên Kinh Thiên ngây người trong chốc lát, sau đó ánh mắt lộ ra bi thương khó nói lên lời, cứ như mất đi vật trân quý nhất vậy.
Bất quá, một giây sau, hắn giật mình hoàn hồn, nhảy dựng lên, nhìn về phía Trần Trầm, trong mắt tràn đầy kinh nghi bất định.
- Sư huynh! Ngươi thật sự là sư huynh? Không phải khôi lỗi hay hành thi?
- Đánh rắm! Khôi lỗi cùng hành thi có được 1% khí chất như ta sao? - Trần Trầm tức giận mắng, sau đó tháo mặt nạ ra, để lộ khuôn mặt của mình.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn hệt như trong trí nhớ, Viên Kình Thiên vô thức muốn khóc lên, lại bị Trần Trầm hung hăng trừng mắt, dọa cho nghẹn lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây