Cúp điện thoại, Hàn Thanh Thanh cúi đầu nhìn về phía Đường Đường: “Được rồi, bây giờ không thể khóc nhè nha, mẹ em nói đang ở khách sạn chờ em.”
Đôi mắt Đường Đường đã không đỏ lên nữa, cảm xúc cũng bình tĩnh trở lại, rất lễ phép nói với cô ấy: “cảm ơn chị.”
“Không cần khách khí.” Hàn Thanh Thanh sắp xếp gọn cá thạch ban sống phải đưa đi khách sạn, sau đó lại quay đầu nhìn Đường Đường: “Chúng ta đi thôi.”
Đường Đường còn đứng tại chỗ, ngửa đầu nhìn thoáng qua Dung Mặc Sâm, giọng sữa mềm mại nói: “Chuột chuột*, cháu khát, muốn uống nước nước.”
*Từ ‘chuột chuột’ đọc gần giống từ ‘chú’.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây