Dung Tiểu Dịch chạy chậm đuổi kịp cô, phồng má, áy náy mở miệng: “Mẹ, con xin lỗi. Đều tại con không tốt, con nên trông coi Đường Đường.”
Kỷ Thần Hi dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía con trai.
Cô thấy cậu cúi đầu, hai tay áy náy bóp thành quả đấm, như cọng rau ỉu xìu.
“Tiểu Dịch, không cần tự trách, đây không phải lỗi của con. Có lẽ Đường Đường bị thứ gì hay ho thu hút sự chú ý, làng chài này không lớn, chúng ta đi dọc theo cửa thôn nhất định có thể tìm được em con.”
Dung Tiểu Dịch dùng sức gật đầu: “Dạ! Con nhất định sẽ tìm được Đường Đường trở về!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây