Nói xong, cậu ngẩng đầu ưỡn ngực, vỗ vỗ bả vai nhỏ của mình: “Mẹ, con có thể cho mẹ dựa vào.”
Kỷ Thần Hi nhìn cậu, vui vẻ cười rộ lên: “Tiểu Dịch của chúng ta lớn rồi, thật tốt.”
“Đúng thế ạ!” Dung Tiểu Dịch nắm tay lại, vẻ mặt thành thật nói với cô: “Cha nói với con, nhà chúng ta chỉ có con và cha là đàn ông, nếu như cha không còn, con phải thay cha bảo vệ mẹ, không thể làm mất mặt đàn ông Dung gia.”
Đứa nhỏ này hôm nay bị làm sao vậy, vì sao khi nói chuyện đều không rời Dung Mặc Sâm?
Hơn nữa mỗi chữ mà cậu nói, Kỷ Thần Hi đều cảm thấy cái mũi chua xót, nước mắt có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây