Dung Mặc Sâm nghe giọng điệu chó cùng bứt dậu của cô ta, không những không nổi giận, ngược lại còn khẽ bật cười: “Có phải cô thấy tôi không so đo chuyện cô bỏ thuốc vào rượu, nghĩ tôi rất rộng lượng lắm không?”
Daisy cả kinh, không dám tin anh cũng biết mình động tay động chân trong rượu.
Nhưng anh là người mù, không thể tận mắt nhìn thấy được, nhiều lắm là dựa vào suy đoán, không có bằng chứng cụ thể, anh có thể làm gì được cô ta?
“Dung Tiên Sinh, cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời không thể nói bậy bạ, tôi bỏ thuốc vào trong rượu anh lúc nào? Anh bôi nhọ người mà không có bằng chứng, tôi có thể kiện anh tội phỉ báng đấy.”
Cô ta còn nhớ chuyện mình bị người đàn ông này trói mình đến Dung gia hồi ở Hoa thành, lúc ấy người đàn ông này còn lấy nước hắt vào mặt cô ta, uy hiếp cô ta, cô ta vẫn còn ghi số nợ này ở trong lòng, bỏ thuốc vào rượu của anh cũng là để xả giận mà thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây