Anh nghe con trai lí nhín nói xin lỗi, ôn tồn an ủi con trai: “Không sao cả, mắt cha không bị mù thật.”
Dung Tiểu Dịch mím môi nhìn cha mình, lại nghiêng đầu nói với Dung lão gia vừa đi tới cửa: “Cụ nội ơi, cụ nội có thể mở nắp hộp giữ ấm ra giúp cháu không? Cháu muốn đút cháo cho cha cháu ăn.”
Dung Tông Minh chống gậy đi tới, nhìn cậu bé con không cao hơn giường bệnh là bao, khẽ bật cười lắc đầu nói: “Cháu hiếu thảo như vậy là được, cứ để cháo nguội đã, rồi lát nưã hộ lý đút cháo cho cha cháu.”
Dung Tiểu Dịch mếu máo nói: “Còn cháu thì sao? Cháu có thể làm gì cho cha cháu?”
Dung Tông Minh cười nói: “Cháu ấy à, ngồi nói chuyện với cha cháu để giải buồn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây