Kỷ Thần Hi cười lạnh, hai ba bước vọt tới bên cạnh anh: “Nếu nói, không cần bỏ dở nửa chừng! Dung Mặc Sâm, tôi hỏi anh một lần nữa, rốt cuộc anh có thả tôi đi hay không?”
“Không thả.” Dung Mặc Sâm chậm rãi ngẩng đầu về phía cô: “Thần Hi, trước khi mắt anh hồi phục thị lực, anh sẽ không thả em đi.”
Anh sợ cứ thế thả cô đi, sau này sẽ không tìm được cô nữa.
Kỷ Thần Hi bị anh nói như lẽ đương nhiên làm tức cười: “Nếu như tôi vẫn muốn đi? Anh làm thế nào để bắt tôi?”
“E rằng anh sẽ tăng vệ sĩ, e rằng anh sẽ trói em bằng dây, nói chung em chỗ nào cũng không đi được.” Dung Mặc Sâm hơi hạ khóe miệng, mang theo nụ cười: “Nếu như không có em bên người, anh không biết anh sẽ làm ra chuyện gì, cho nên em đừng cho anh cơ hội.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây