Nhưng, nếu dễ dàng tha thứ cho Dung Mặc Sâm, cô hơn bốn năm ở trong ngục giam chịu ủy khuất cùng dày vò? Nên tính với ai?
Tha thứ anh, có lỗi với chính mình. Không tha thứ anh, lại cảm thấy có lỗi với Tiểu Dịch.
Ai có thể nói cho cô, rốt cuộc cô làm gì bây giờ? Cô còn có thể làm sao bây giờ?
Kỷ Thần Hi chậm rãi giơ tay ôm Dung Tiểu Dịch, trấn an mà vỗ nhẹ lưng cậu bé: “Tiểu Dịch ngoan, đừng khóc, nam tử hán đại trượng phu có nước mắt không có đạn. Thân là đàn ông, dũng cảm kiên cường, đổ máu không đổ lệ, đúng hay không?”
Dung Tiểu Dịch từ trong lồng ngực cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nức nở hai tiếng, nghiêm túc đưa mu bàn tay lau nước mắt: “Mẹ, đàn ông cũng là người, đàn ông khóc, khóc không phải tội.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây