Dung Mặc Sâm dựa nhích lại gần phía sau ghế, có chút mệt mỏi ngước cổ ra phía sau: “Chị đến đưa cơm tối cho tôi?”
Vì không muốn cho anh phát hiện ra mình, Kỷ Thần Hi ép thanh âm thấp hơn, chỉ đáp lại một chữ: “Vâng.”
Dung Mặc Sâm mím môi, thanh âm nhàn ẩn chứa vài phần ôn nhu: “Vừa lúc tôi có chút đói bụng.”
Nói xong, hai tay anh sờ soạng trên bàn.
Kỷ Thần Hi vốn muốn như thế rời đi, nhưng mắt thấy tay anh đụng tới chén canh, lo lắng anh sờ loạn như vậy sẽ làm đổ chén canh, lại lo lắng tay anh không cẩn thận đưa vào trong chén canh sẽ bị phỏng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây