“Thật sao?” đáy mắt Kỷ Thần Hi hiện lên vẻ giảo hoạt, cố ý hỏi lại anh: “Anh đã không sợ, vì sao không cho bác sĩ tiêm cho anh? Trên người anh không ít vết bỏng, nếu như không muốn để lại sẹo, nhất định phải tích cực phối hợp chữa trị.”
Dung Mặc Sâm hoàn toàn không thèm để ý, nhếch môi mỏng, ngữ điệu bình thản: “Trên cơ thể người đàn ông có thêm mấy vết sẹo thì có sao đâu? Vết sẹo là huân chương của người đàn ông.”
“Anh đâu phải mấy vết chứ? Nói không khoa trương chút nào, chí ít có ba bốn mươi chỗ bị bỏng đúng không?” Kỷ Thần Hi khoanh hai tay trước người, nghiêng đầu nhìn anh: “Một vết sẹo có thể gọi là huân chương, quá nhiều vết sẹo thì gọi là vết thương chồng chất, anh nhất định phải làm một người đàn ông thương tích đầy mình à?”
Dung Mặc Sâm nghe ngữ khí ghét bỏ của cô, đuôi lông mày nhướng cao: “Em không thích trên người anh có sẹo à?”
“Người bình thường đều sẽ không thích.” Kỷ Thần Hi hơi cúi mắt, cúi đầu nhìn anh: “Anh nghĩ xem, nhỡ đâu ngày nào đó anh ở nhà không mặc áo, em và Tiểu Dịch thấy những vết sẹo đó trên người anh, trong lòng sẽ khổ sở cỡ nào chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây