Kỷ Thần Hi cầm tay anh lên, đặt trên gương mặt của mình, sau đó vươn một bàn tay khác dịu dàng xoa khuôn mặt anh: “Dung Mặc Sâm, bất kể anh nhìn thấy cũng được hay là bị mù cũng được, em đều thích anh, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”
Dung Mặc Sâm mím mím môi, cân nhắc câu chữ một chút: “Thật ra mắt anh không chỉ đơn giản là bị bỏng, đã có báo cáo kiểm tra của bác sĩ, lúc nổ gáy anh bị va chạm, bây giờ trong đầu có cục máu đè nên thần kinh thị giác, không đơn giản là mổ mắt có thể khôi phục được.”
Kỷ Thần Hi bình tĩnh gật đầu: “A, em biết.”
Dung Mặc Sâm nghe cô trả lời hời hợt, đuôi lông mày lại nhướng lên: “Em thật sự không để ý chút nào sao? Dù anh có khả năng bị mù cả đời?”
Kỷ Thần Hi cầm tay anh nắm chặt hơn: “Dung tiên sinh, em là bác sĩ, trong đầu có cục máu ảnh hưởng đến mắt anh lớn bao nhiêu em hiểu rõ hơn anh. Xấu nhất có thể là mù cả đời, nhưng chúng ta không cần thiết bi quan như vậy. Có lẽ một tuần một tháng hoặc là một năm, máu tụ sẽ tự động tan đi thì sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây