Dung Tông Minh cau mày, ánh mắt rơi vào trên đôi mắt quấn băng vải của anh, lời nói trách cứ đến bên miệng lại không sao nói nên lời.
Đôi mày trắng phau chau lại, ông trầm giọng chất vấn: “Sao cháu lại biến bản thân thành ra như này?”
Lời nói trầm thấp nghe có ý trách cứ, nhưng càng nhiều hơn là đau lòng.
Mắt Dung Mặc Sâm không nhìn thấy, thông qua phương hướng âm thanh truyền tới nói với người đứng cuối giường: “ông nội, cháu không sao.”
“Không sao ư?” Dung Tông Minh nghe giọng điệu hời hợt của anh, lửa giận trong lòng lập tức vọt lên cao, gõ quải trượng xuống đất một cái: “Cháu có nhìn thấy hình dạng của cháu ra sao không? Còn nói không có việc gì!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây