Dung Mặc Sâm híp mắt, thích ứng ánh sáng bên trong phòng, lần nữa lên tiếng, giọng nói trầm thấp: “Ngày hôm nay không ra khỏi cửa, bộ bên tay trái cô.”
“Được.” Kỷ Thần Hi theo phân phó của anh, để bộ quần áo đó bên giường, nhìn Dung Mặc Sâm vẫn nằm ở đó không nhúc nhích như cũ, môi cô giật giật, đang muốn nói chuyện, chỉ thấy anh nhíu nhíu mày, không kiên nhẫn thúc giục: “Anh còn giả ngốc nằm đó làm gì? Còn không dậy để tôi giúp anh mặc quần áo.”
Kỷ Thần Hi thấy anh đã lớn còn nằm đó như con nít, trong lòng không khỏi thở dài, tiền lương tăng gấp đôi quả nhiên không phải dễ lấy như vậy.
Đời này cô còn chưa hầu hạ qua đàn ông mặc quần áo, nhưng chắc cũng giống thay đồ cho các em nhỏ bị bệnh.
Vì vậy, cô lại bước tới trước hai bước, đứng ở bên giường, ném quần áo trong tay tới đầu giường: “Dung tiên sinh, tôi dìu Dung tiên sinh dậy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây