Ăn sáng xong, Kỷ Thần Hi và Dung Tiểu Dịch ngồi trước giường bệnh nói chuyện phiếm.
“Mẹ, sao cha chưa tỉnh lại?” Dung Tiểu Dịch hai tay chống cằm, cách một khoảng thời gian lại quay đầu hỏi Kỷ Thần Hi một lần.
Kỷ Thần Hi sờ sờ mái tóc ngắn của cậu, nhẹ nhàng nói: “Sắp thôi.”
Nói xong, cô nghĩ đến gì đó, hơi hơi quay đầu nói với cậu bé bên cạnh: “Tiểu Dịch, chờ cha con tỉnh lại, con đừng nhắc đến chuyện đôi mắt ở trước mặt cha con, biết không?”
Dung Tiểu Dịch tỏ vẻ không hiểu chớp chớp đôi mắt to: “Tại sao vậy?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây