Cô còn chưa nói dứt lời, Dung Mặc Sâm đã lên tiếng cắt ngang cô, khóe môi giống như mang theo ý cười bất đắc dĩ: “Thần Hi... Anh không phải là... vĩ nhân... Cũng không vĩ đại như vậy...”
Anh không giống những vĩ nhân khuyết tật trong sách giáo khoa ngữ văn, anh chỉ là người bình thường, không có ý chí mạnh mẽ đến mức không thể phá vỡ.
Ánh mắt thâm tình chuyên chú của Kỷ Thần Hi rơi trên mặt anh, cánh môi nhẹ nhàng mấp máy, âm lượng không cao, nhưng từng chữ đều vô cùng dõng dạc: “Thế nhưng anh có em!”
Dung Mặc Sâm nhếch khóe môi, cất tiếng nói suy yếu lại rã rời: “Đây đại khái là... Câu tỏ tình…Êm tai nhất mà anh từng nghe... Khụ... Khụ khụ khụ...”
Thấy anh đột nhiên ho khan, Kỷ Thần Hi lập tức khẩn trương không thôi: “Dung tiên sinh, anh đừng nói chuyện nữa, ho khan sẽ khiến vết thương rất đau.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây