Kỷ Thần Hi lấy tư thái ở trên cao nhìn xuống ông ta, lạnh lùng nói: “Ông đừng dát vàng lên mặt mình, tôi đã sớm nói rồi, tôi không phải do ông nuôi lớn. Từ hôm nay trở đi, tôi và Kỷ gia phân rõ quan hệ, không liên quan đến nhau nữa.”
Cô nói xong, không cho ông ta cơ hội đáp lời, cứ như vậy bước nhanh mà rời đi.
Kỷ Thắng Sùng nằm trên mặt đất, trơ mắt nhìn cô càng chạy càng xa, tức hổn hển gọi theo bóng lưng cô: “Dừng lại! Mày đứng lại đó cho tao!”
Kỷ Thần Hi không hề dừng lại, nháy mắt đã khuất bóng.
“Kỷ Thần Hi! Dừng lại! Tao bảo mày dừng lại!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây