Cô cau chặt đôi mày, bàn tay giữ cánh tay cậu nắm thật chặt: “Con nói con thấy mẹ đi xuống?”
“Đúng nha!” Dung Tiểu Dịch hồi tưởng lại chuyện xảy ra ở bãi đậu xe dưới đất, tủi thân chu mỏ: “Thế nhưng mẹ không để ý đến con, con bị chú người xấu bắt đi mẹ cũng không cứu con!”
“Đồ ngốc, nếu như con gặp nguy hiểm, làm sao mẹ có thể không cứu con được chứ? Người con nhìn thấy sáng hôm nay căn bản không phải mẹ, mẹ vẫn luôn ở phòng bệnh chú Thẩm, không hề rời đi.”
Dung Tiểu Dịch lắc đầu chém đinh chặt sắt: “Không có khả năng! Người con nhìn thấy rõ ràng chính là mẹ nha! Mẹ còn gọi con nữa!”
Kỷ Thần Hi nhìn biểu cảm chắc chắn trên mặt cậu nhóc, biết cậu sẽ không vô duyên vô cớ nhận lầm người, nhíu mày, hỏi thăm chi tiết nói: “người phụ nữ gọi con có ngoại hình rất giống mẹ sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây