Động tác gỡ dây điện của Dung Mặc Sâm dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Em chỉ cần đứng ở chỗ này cũng đã khiến anh phân tâm rồi, ngoan ngoãn nghe lời đi bên ngoài chờ đi. Anh chỉ cần tìm được chỗ cắt đứt dây điện, bom này sẽ không nổ nữa.”
Kỷ Thần Hi nhìn biểu cảm thâm trầm nghiêm trọng trên khuôn mặt tuấn tú của anh, lời từ chối đã đến bên miệng lại nuốt vào, không làm chậm trễ thời gian phá bom quý giá của anh nữa: “Được, em chờ hai người ở bên ngoài.”
Thời gian trên máy bấm giờ vẫn đang dần trôi qua, đã chỉ còn hai phút.
Dung Mặc Sâm nhìn bóng lưng Kỷ Thần Hi biến mất ở cửa nhà kho, ngẩng đầu hỏi con trai: “Tiểu Dịch, con có sợ không?”
Dung Tiểu Dịch dùng sức lắc đầu: “Con không sợ! Nam tử hán đại trượng phu nên không sợ trời không sợ đất!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây