Dung Mặc Sâm đối đầu với tầm mắt của cô, nghiêm mặt nói: “trên mình con gián có rất nhiều loại nguyên trùng ký sinh trùng và nấm, là côn trùng có hại vô cùng buồn nôn, có thể lan truyền vô số bệnh tật. Vừa rồi em giẫm lên nó, khẳng định đế giày dính không ít vi khuẩn, cho nên không thể đi giày đó được nữa.”
Kỷ Thần Hi cảm thấy anh đang nói chuyện giật gân: “Nào có khoa trương như vậy? Gián gần như trải rộng ở các ngõ ngách trên thế giới, nếu tùy tiện giẫm một con gián cũng bị lây nhiễm, chỉ sợ loài người đã sớm tuyệt chủng rồi.”
Dung Mặc Sâm không hề dao động, lông mày nhíu chặt, từ đầu đến cuối không hề giãn ra: “Nếu em thích đôi giày thể thao đó, ngày mai anh bù lại cho em mười đôi.”
Kỷ Thần Hi vẫn cảm thấy không thể nào hiểu được chuyện anh sợ gián: “Dung tiên sinh, thật ra con gián không đáng sợ như vậy đâu, ngoại hình của nó chỉ hơi xấu thôi.”
“Con gián không chỉ xấu xí, mà lại nguy hại cực lớn, tóm lại dính không được!” Dung Mặc Sâm nói đến đây, lại nghĩ đến điều gì: “Lên núi dã ngoại quả nhiên không an toàn, chúng ta trở về đi, ngày mai đổi chỗ không có rắn và gián chơi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây