“Không có gì...” Kỷ Thần Hi không muốn nhắc đến Kỷ Quân Nhã, để tránh phá hỏng tâm tình của Thẩm Tư Dạ, cô đảo mắt, khi thấy trên nền nhà bên cạnh giường bệnh vô cùng bừa bộn, đáy mắt ánh lên vẻ nghi hoặc: “Anh Thẩm, sao trên mặt đất lại thành ra như này?”
Trên đó là mảnh vỡ ly thủy tinh khắp nơi, trên hoa quả lăn đầy đất dính không ít nước đọng sữa bò, Kỷ Thần Hi đứng ở cuối giường, giơ chân lên lại thu về, không còn chỗ mà đặt chân nữa.
Vẻ mặt Thẩm Tư Dạ áy náy nhìn về phía cô: “Vừa rồi anh cầm sữa bò không cẩn thận làm đổ rổ hoa quả, đợi lát nữa để nhân viên chăm sóc thu dọn đi.”
“Để em làm cho.”
“Trên mặt đất có không ít mảnh thủy tinh, em hãy cẩn thận một chút.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây