Dung Mặc Sâm nhìn đường phía trước, khẽ cười nói: “Dám nguyền rủa cha, đánh con còn nhẹ.”
Dung Tiểu Dịch tỏ vẻ oan ức, gân cổ cãi: “Con nguyền rủa cha khi nào?”
“Cha con tuổi còn trẻ còn cường tráng, con đã thầm nghĩ đến việc phải phụng dưỡng cha trước lúc lâm chung, đây không phải nguyền rủa cha thì là cái gì?”
Dung Tiểu Dịch xoa trán, nhỏ giọng thì thầm: “Cô giáo chúng con có nói, người nào cũng chỉ có một lần chết, hoặc chết sớm hoặc chết muộn, đều sẽ chết.”
Giọng cậu bé quá nhỏ, Dung Mặc Sâm không nghe rõ: “Con nói cái gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây