Chỉ là anh vừa động, Kỷ Thần Hi trực tiếp ôm lấy cánh tay anh, sợ anh làm Thẩm Tư Dạ bị thương: “Đừng mà.”
Dung Mặc Sâm chỉ giận dỗi thế thôi, sao anh có thể làm gì một người bệnh cơ chứ?
Chỉ là thấy Kỷ Thần Hi giữ gìn Thẩm Tư Dạ như thế, anh càng muốn làm ngược lại: “Có gì mà không thể? Anh ta ỷ vào chính mình bị thương thì có thể nắm tay bạn gái của anh sao? Làm gì có chuyện tốt bực này. Vừa rồi nếu không phải anh ngăn cản kịp thời, hiện tại chẳng phải mười ngón tay giao nhau chính là hai người sao?”
Nghĩ đến đây, Dung Mặc Sâm nhìn Thẩm Tư Dạ càng thấy khó chịu: “Em buông anh ra, anh muốn đánh cho anh ta bán thân bất toại, xem anh ta còn dám chơi lưu manh hay không?”
“Dung tiên sinh, anh Thẩm là ân nhân cứu mạng của em, hiện tại anh ấy không có ý thức tự chủ, căn bản không biết mình đang làm gì, anh không cần so đo với một người bệnh.” Kỷ Thần Hi nói xong, chỉ chỉ cánh tay đang bị Thẩm Tư Dạ nắm: “Anh xem, mặc kệ là ai đứng bên cạnh giường bệnh đều bị anh ấy giữ lại.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây