Kỷ Thần Hi giơ tay lên vỗ vào trên mặt mình, hít thở sâu mấy lần, sau đó mang theo tâm tình thấy chết mà không sờn cầm quần áo đã giặt sạch đi ra ngoài.
Dù sao cô cũng đã ném hết mặt mũi ở trước mặt anh rồi, chẳng còn gì để mất nữa.
Kỷ Thần Hi mang theo suy nghĩ vò mẻ chẳng sợ sứt nữa, lúc giao quần áo cho Dung Mặc Sâm, cô còn chẳng thèm nâng mí mắt lên nhìn: “Dung Tiên Sinh, làm phiền anh rồi.”
Dung Mặc Sâm thoáng liếc nhìn quần áo đã được cô giặt sạch, phát hiện ra đồ lót mặc bên trong đã bị cô bọc kín trong đống quần áo.
Anh khẽ nhếch môi mỏng, đưa mắt nhìn cô: “Chờ anh mấy phút.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây