Kỷ Thần Hi nhìn vẻ mặt như sợ bảo bối của mình bị người mơ ước, cô khẽ nhếch môi cười lạnh.
Ở cùng dưới một mái hiên với người đàn ông đẳng cấp cao như Dung Mặc Sâm bao nhiêu lâu, mắt thẩm mỹ và thưởng thức của cô đã cao hơn trước gấp trăm lần rồi.
Giờ nhìn thấy Mạnh Hoài Dật, lại nghĩ đến Dung Mặc Sâm, cuối cùng cô đã biết thế nào gọi là mây bùn khác biệt(*).
(*)Mây và bùn: chỉ sự cách biệt sang hèn cao thấp rất xa. ( Từ điển Nguyễn Quốc Hùng)
“Không cần, tôi không đi một mình.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây