Kỷ Thần Hi khẽ giật mình, có loại cảm giác quẫn bách nhìn trộm bị bắt tại chỗ.
Một giây sau, cô vội vàng rời mắt đi, bên tai lại không kìm được đỏ lên.
Cô liếc mắt quan sát người đàn ông sau ghế vô pha, đánh chết cũng không thừa nhận nói: “tôi không nhìn anh mà.”
Chẳng phải anh đang chăm chỉ làm việc sao? Hai mắt không hề rời khỏi màn hình máy vi tính, rốt cuộc sao lại thấy được mình đang nhìn anh vậy?
Dung Mặc Sâm ngẩng đầu từ trước máy vi tính, con ngươi đen nhánh thâm thúy nhìn chằm chằm sườn mặt đường cong dịu dàng của: “Mặt tôi sắp bị cô nhìn chằm chằm có hai lỗ thủng rồi, còn dám giảo biện à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây