Kỷ Thần Hi đối đầu với đôi mắt đen nhánh thâm thúy của anh, mím mím môi, nhẹ giọng nói: “khi ông nội bệnh nặng nằm viện, đúng lúc tôi bị bắt vào tù, còn không thể gặp được ông cụ lần cuối cùng. Thế nhưng ông vẫn luôn nhớ đến tôi, còn phí hết tâm tư để lại cho tôi nhiều tiền như vậy. Con người của tôi từ nhỏ mặc dù mang danh thiên kim Kỷ gia, nhưng chưa từng có dáng ve như thiên kim tiểu thư, bỗng dưng có nhiều tiền như vậy, ngược lại có chút không biết làm sao, không biết tiêu tiền kiểu gì. Cho nên, tôi muốn làm chút chuyện thay ông nội, muốn thay ông giữ vững Kỷ thị.”
Ý cười trên môi Dung Mặc Sâm sâu hơn mấy phần, ngữ điệu không để lộ chút gì: “Mới vừa rồi cô còn nói bất kể là họ 'Kỷ' hay là họ 'Dung' đều không ngại, sao nhanh như vậy đã lật lọng rồi? Hay là nói, người có tiền cũng cứng cỏi hơn?”
Kỷ Thần Hi làm bộ không nghe hiểu ý trào phúng trong lời nói của anh: “Vậy anh có sẵn lòng bán lại Kỷ thị cho tôi không?”
Dung Mặc Sâm trầm ngâm hai ba giây đồng hồ, ngậm ý cười như có như không ngước mắt nhìn cô: “Bán cho cô cũng không phải là không thể được, chỉ có điều tôi sợ cô không trả giá được.”
Anh biết rất rõ cô giành được giá ba chục triệu, cho nên...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây