Hôm nay Kỷ Thần Hi mặc trên người áo thun màu vàng nhạt, phối với quần lửng màu trắng, tóc dài buộc thành viên thuốc, lộ ra vầng trán trơn bóng đầy đặn. Trên mặt cô không hề trang điểm, so sánh với Kỷ Quân Nhã trang điểm tinh xảo vừa vặn, khuôn mặt trắng noãn này của cô ngược lại có vẻ xinh đẹp kinh diễm động lòng người.
Mạnh Hoài Dật nhìn qua cô, sau phút giật mình ngơ ngác ngắn ngủi, đáy mắt dần dần hiện lên vẻ khó xử.
Trước đó, anh ta tìm tới cửa Dung thị vạch chuyện của Kỷ Thần Hi, Dung Mặc Sâm không những không thèm quan tâm anh ta, ngược lại còn nhục nhã anh ta đừng hỏi.
Bây giờ thấy Kỷ Thần Hi, cảnh tượng ngày đó tràn vào đại não như thủy triều, xấu hổ không chịu nổi, đầu óc của anh ta cũng hơi loạn.
Kỷ Quân Nhã chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên nói: “Thần Hi, chị biết em có thành kiến đối với chị và anh Hoài Dật, có điều dù nói thế nào chúng ta cũng là người một nhà, có chút hiểu lầm vẫn nên giải thích rõ ràng cho thỏa đáng ở trước mặt.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây