Kỷ Thần Hi chép miệng cười hai tiếng: “Kỷ tiên sinh, ông nói thừa một chữ à? Cái rương gỗ cũ như thế, cho dù ông cầm đi bán, người ta chưa chắc đã mua, ông còn muốn năm ngàn vạn? Năm ngàn đồng còn tạm được!”
Đương nhiên Kỷ Thắng Sùng biết cái rương gỗ này vừa cũ vừa không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng mà giờ phút này, nghe cô nói hết lời, ông ta lại giơ tay đập lên bàn trà, nghiêm nghị răn dạy nói: “Kỷ Thần Hi, lúc còn sống ông đối tốt với mày như vậy, sao mày có thể dùng tiền tài để cân nhắc di vật của ông? Lương tâm của mày cho chó ăn rồi sao? Di vật là vô giá, năm ngàn vạn này không phải tiền tao bán di vật, mà chính là cách mày báo đáp công lao dưỡng dục của ông! Để mày đừng có vô ơn!”
Ông ta nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đứng ở phương diện đạo đức chỉ trích cô, giống như nếu cô không bỏ ra số tiền này chính là vong ân phụ nghĩa!
Nghe xong lời của Kỷ Thắng Sùng, Kỷ Thần Hi gật gật đầu, tán thành nói: “Ông nói rất có đạo lý, tôi quả thực nên báo đáp công lao dưỡng dục của ông.”
Kỷ Thắng Sùng mới mở miệng đã đòi năm ngàn vạn, vốn cho rằng cô sẽ không dễ dàng đáp ứng, bây giờ thấy cô dễ dàng nhả ra như vậy, lại không nhịn được hối hận trong lòng, sớm biết vậy đã không nên nghe lời Kỷ Quân Nhã nói, trực tiếp đòi một trăm triệu thì tốt bao nhiêu!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây