“Khi ông còn sống, các người sống rất vui sướng, bây giờ ông qua đời, hình như các người sống rất vất vả.”
Một câu trào phúng người nhà bọn họ không ăn bám ông cụ liền đi xuống dốc.
Kỷ Thắng Sùng thấy cô nói từng chữ châm chọc ông ta, lập tức thẹn quá hoá giận: “Đánh rắm! Tao ăn bám ông cụ lúc nào? Những năm qua tao xử lý chuyện công ty bằng thực lực của mình đấy!”
“Thật sao?” Sóng mắt Kỷ Thần Hi hơi lưu chuyển, chậm rãi nói: “Bằng thực lực khiến công ty đóng cửa sao?”
“Mày biết cái gì? Câm miệng cho tao!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây