Sau khi Dung Mặc Sâm biết rõ ràng ngọn nguồn sự thật, ánh mắt lươt qua đám người kia, trầm giọng nói với bọn họ: “chuyện chúng tôi nên chịu trách nhiệm, tuyệt đối không trốn tránh. Nhưng không phải trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không gánh oán. Nếu nhà ông có vấn đề gì, chúng ta có thể gặp trên toàn án bất cứ lúc nào.”
Mặc dù anh ngồi trên xe lăn, đám người kia vẫn bị khí thế lạnh lùng trên người anh dọa sợ.
Chỉ có người đàn ông trung niên bị bẻ gãy cánh tay vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục kêu la với anh: “Đừng tưởng rằng lôi toà án ra là chúng tôi sợ anh! Người phụ nữ này bẻ gãy cánh tay của tôi, cô ta phạm tội cố ý tổn thương! Tôi tố cáo cô ta, bắt cô ta ngồi tù!”
Nghe thấy chữ 'Ngồi tù', Dung Mặc Sâm rất không vui nhíu mày, có điều không chờ anh lên tiếng, Kỷ Thần Hi đã sải bước, đi về phía người đàn ông trung niên.
Cánh tay người đàn ông trung niên còn đang đau, hai chân không kìm được lui về sau hai bước, sợ hãi trừng mắt với cô: “Cô, cô muốn làm gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây