Dung Thời Cảnh sờ sờ cằm: “Thần Hi, anh tôi hành động không tiện, một người tàn tật như anh ấy sinh hoạt cũng không thể xử lý, cô để anh ấy tự thay quần áo sao có thể khiến người ta yên tâm? Cô mau chóng tới xem đi, đừng có làm chuyện như vậy nữa!”
Kỷ Thần Hi biết cô quả thực không nên bỏ mặc Dung Mặc Sâm một mình, nhưng chỉ sợ anh còn đang nổi nóng, cô đi qua cũng chỉ thêm dầu vào lửa.
Đương nhiên, quan trọng hơn là, tình huống vừa rồi quá xấu hổ, vẫn nên để Dung Mặc Sâm tỉnh táo một chút thì tốt hơn.
Cô mỉm cười: “Xương sống của Dung tiên sinh hồi phục không tệ, bây giờ cũng có thể đứng thẳng thời gian ngắn, mặc một hai bộ quần áo với anh ấy mà nói không có vấn đề gì lớn.”
Dung Tông Minh tại sát vách suối, đứng quay lưng về phía bọn họ, nghe nói như thế, quay đầu nhìn về phía Kỷ Thần Hi: “Kỷ nha đầu, chân Tiểu Sâm có để lại di chứng về sau hay không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây