Dung Mặc Sâm nhàn nhạt nói: “cháu biết rồi, cháu sẽ cân nhắc.”
“Cân nhắc cân nhắc lại là cân nhắc! Lần nào cháu chẳng dùng câu này để lừa ông hả?” Dung Tông Minh nhìn anh, im lặng một lát, bỗng nhiên thở dài một hơi: “Tiểu Sâm à, ông nội biết, cháu thấy tình cảm của cha mẹ cháu không tốt, để lại bóng ma cho cháu. Có điều, ông nội hi vọng cháu có thể tiếp tục tin tưởng tình yêu. Có lẽ cháu sẽ cảm thấy thảo luận vấn đề tình yêu với ông già này rất buồn cười, nhưng ai mà chẳng có tuổi trẻ? Ai mà chẳng từng rung động? Bây giờ cháu còn còn trẻ, thỉnh thoảng cũng xúc động một lần đi, đừng để ông già rồi còn phải nghĩ lệch lạc, tưởng cháu thật sự có bệnh gì không thể nói.”
Dung Mặc Sâm: “...”
Có ai nói cháu trai mình như vậy không?
Khuỷu tay người đàn ông chống lên thành xe lăn, ngón trỏ nhấn nhấn trán: “Ông nội, tâm lý cháu rất lành mạnh, không có bất kỳ bóng ma nào.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây