Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa sự tức giận của cô ta, Kỷ Thần Hi hơi nhích người gần về phía cô ta, nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Qủa là tôi và cô không giống nhau, cô thích chơi âm chiêu, mà tôi thì khác, tôi luôn dùng chiêu ở ngoài sáng. Tuy nhiên, chắc cô cũng đã cảm nhận được, có đôi khi dù cô trừng mắt lớn hơn nữa, cũng chưa chắc đã tiếp được chiêu của tôi.”
“Tôi...”
Không đợi cô ta đáp lại, Kỷ Thần Hi đã lại lên tiếng: “Tôi và cô là nước giếng không phạm nước sông, tôi nghĩ mãi mà không ra, cô bẫy tôi như vậy thì có ích gì với cô? Không bằng cô nói thẳng luôn với tôi đi?”
Tống Thi Hân không ngờ cô sẽ trực tiếp xé rách mặt với mình, cô ta chớp mắt liên tục mấy lần: “Thần Hi, tôi không hiểu ý của cô.”
“Không, cô hiểu rất rõ.” Kỷ Thần Hi hơi dùng sức đè lên cổ cô ta, lấy sự tàn nhẫn ở trong tù lúc trước ra: “Tống Thi Hân, giả vờ ngu ở trước mặt người thông minh là hành động rất chuyện ngu xuẩn. Tôi chỉ muốn biết lý do, tôi đã từng đào mộ tổ tiên nhà cô, hay là cướp đàn ông của cô, tại sao cô cứ nhằm vào tôi?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây