Vẻ mặt của Dung Mặc Sâm rất lạnh lùng, không tìm ra được dấu vết nào của sự nổi giận, nhưng bị anh nhìn chằm chằm thế này, không hiểu sao lòng người cảm thấy sợ hãi.
“Cô không làm chuyện gì có lỗi với tôi, có cầu xin tôi cũng vô dụng!”
Anh nói rất rõ ý của mình, đó là bảo cô ta đi cầu xin Kỷ Thần Hi.
An Nhiên đã sớm bị dọa sợ vỡ mật, cô ta dùng cả tay lẫn chân bò đến bên chân Kỷ Thần Hi, nhìn giống như con chó ngoắc ngoắc đuôi xin xỏ: “Kỷ tiểu thư, xin lỗi cô, tôi sai rồi! Tôi không nên đùa giỡn với cô như vậy! Tôi thật sự biết lỗi rồi! Cô tha thứ cho tôi lần này đi, có được không? Tôi xin cô đấy!”
Kỷ Thần Hi hạ thấp tầm mắt xuống, lạnh mắt đứng nhìn khuôn mặt xấu xí giàn giụa nước mắt nước mũi của cô ta, trong lòng không chút dao động.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây