Anh đi đến gần, hơi cúi người, ôm cô: “Thần Hi, anh tới chậm rồi.”
Kỷ Thần Hi cảm giác được hơi thở quen thuộc trên người anh, con ngươi co lại, không dám tin trừng lớn hai mắt: “Dung, Dung Mặc Sâm, là anh sao?”
“Ừm, là anh.” Dung Mặc Sâm buông tay ra, cúi mắt nhìn cô, giọng nói nhu hòa, ánh mắt lo lắng: “Em sao rồi? Có bị thương chỗ nào hay không?”
Kỷ Thần Hi lắc đầu: “Em không sao, em rất khỏe, thế nhưng anh...”
Lúc cô nói chuyện, Dung Mặc Sâm đã cầm dao cắt đứt dây thừng cho cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây