Hàn Thanh Thanh khẩn trương không thôi, liền vội vươn tay vỗ ngực cho ông ta: “Cha, cha đừng kích động! Bác sĩ nói, bây giờ cha phải giữ tâm trạng bình thản, nếu không vết thương vỡ ra rất dễ nhiễm trùng!”
Hàn Kiến Minh lại ho khan một hồi lâu, cuối cùng ngừng ho khan: “Bình thản? Con bảo cha sao có thể bình thản đây? Người ta suýt nữa cầm dao đâm vào bụng cha!”
Hàn Thanh Thanh khẽ giật mình: “Cha, ai đâm cha?”
Hàn Kiến Minh thấy biểu cảm mơ hồ của con gái, lòng sinh ra một nỗi bất lực và bi thương: “Thanh Thanh, chờ cha có thể xuống giường đi lại, chúng ta liền về nhà đi, Hoa Thành này không phải nơi chúng ta nên ở.”
“Cha, có phải cha lo lắng tiền thuốc men hay không? A Dực đã giúp chúng ta trả tiền thuốc men rồi, chúng ta có thể ở đây chờ cha khỏi hẳn mới thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây