Khi đang nói chuyện, ánh mắt cô nhìn quanh một vòng, trong phòng bệnh ngoại trừ Thẩm Viêm đang nghỉ ngơi, không nhìn thấy những người khác.
“Không ạ, cha đi công ty, cha tiện đường đưa con tới.” khi Dung Tiểu Dịch trả lời, con ngươi trắng đen rõ ràng nhìn qua khuôn mặt của Kỷ Thần Hi, thấy đáy mắt cô hiện lên vẻ mất mát, không nhịn được cười hỏi: “mẹ, có phải mẹ muốn gặp cha không?”
Biểu cảm sắc mặt Kỷ Thần Hi hơi cứng lại, lập tức thề thốt phủ nhận nói: “làm sao mẹ nhớ cha được? Con suy nghĩ nhiều rồi!”
“Nếu như mẹ không nhớ cha, mẹ cần gì phải đỏ mặt nha?” Dung Tiểu Dịch đi lên một bước, đôi mắt to đen không chớp một cái nhìn cô chằm chằm.
Đừng nhìn bây giờ cậu mới tám tuổi, thế nhưng tư tưởng của cậu rất thành thục, hoàn toàn là một ông cụ non.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây