Dung Mặc Sâm chưa từng nghe thấy cô đề cập đến chuyện trước khi mình rơi xuống biển, nghe cô nói xong, anh im lặng một lát mới lên tiếng hỏi: “Vậy còn em? Em có đau lòng khổ sở hay không?”
“Đương nhiên là có.” Kỷ Thần Hi không tránh né vấn đề này, ánh mắt nhìn về phương xa, dường như đang nhớ lại: “Có điều đều đã qua rồi. Thời gian đúng là một thứ thuốc có thể chữa trị tất cả đau xót.”
Cho dù những vết thương đó hết đau nhức nhưng sẽ để lại sẹo.
Tiếng nói của Dung Mặc Sâm trầm thấp, không thể hiện rõ tâm tình: “Kỷ Thần Hi, thực ra có một vấn đề, anh vẫn muốn hỏi em.”
Lần này, anh không gọi cô là Thẩm phu nhân, cũng không gọi cô là Kỷ tiểu thư mà gọi tên cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây