Lục Lương Xuyên sinh hoạt ở chỗ này gần ba năm, nhưng anh ta mãi không nghĩ ra rốt cuộc cuộc sống thiếu cái gì.
Cho tới giờ phút này, nhận được điện thoại của Dung Mặc Sâm, rốt cuộc anh ta mới hiểu ra, anh ta thiếu khát vọng với cuộc sống.
Bây giờ, Dung Mặc Sâm trở về, anh ta cũng nên trở lại vị trí thuộc về mình.
Dung Mặc Sâm nói chuyện điện thoại xong, ngồi vào trước bàn ăn, bưng bát sứ trước mặt lên uống một ngụm.
“Đây là canh gì vậy? Mùi vị không tệ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây