Thẳng đến khi biến mất khỏi tầm mắt của Thẩm Tư Dạ, Kỷ Thần Hi mới cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã quỵ, còn may kịp đỡ vách tường.
Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cuối cùng mới có thể bình ổn trái tim đang đập thình thịch.
Sao lại thế này?
Chẳng lẽ Thẩm Tư Dạ thật sự động lòng với mình sao?
Nhưng mà hơn ba năm qua bọn họ vẫn luôn chia phòng ngủ, tuy nói sống chung dưới một mái nhà nhưng có đôi khi không có người ngoài, bọn họ còn ăn cơm riêng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây