Tần Uyển Tranh ngây người hỏi: “Cô không thể nào là trẻ mồ côi được, chẳng lẽ người nhà của cô chưa từng dạy cô là con gái phải có lòng tự trọng à? Nếu tôi đoán không sai, lúc cô cứu con trai tôi trở về, trên người nó mặc bộ âu phục được cắt may thuần thủ công, đồng hồ đeo trên cổ tay cũng có giá đến sáu bảy con số.”
“Bác gái, sao con gái làng chài chúng cháu tiếp xúc được với mấy thứ hàng hiệu xa xỉ bên ngoài, cháu cũng không biết quần áo và đồng hồ đeo tay trên người a Dực lúc ấy là đồ đắt tiền.”
“Chưa ăn qua thịt heo, chẳng lẽ chưa từng nhìn thấy heo chạy? Đừng nói là đến bây giờ làng chài các cô còn chưa có ti vi, còn chưa kết nối mạng internet?”
Sắc mặt của Hàn Thanh Thanh đỏ bừng lên, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt, nhưng cô ta cắn chặt môi, cố gắng không để nước mắt rơi xuống: “Nếu bác gái không tin, cháu có thể thề với trời, nếu cháu có nửa điểm hư tình giả ý với a Dực, cháu đi ra ngoài sẽ bị xe đâm chết, bị sét đánh chết!”
Tần Uyển Tranh xua xua tay: “Cô đừng có phát ra lời thề độc, tôi cũng không muốn mạng của cô, tôi chỉ có hy vọng duy nhất là cô rời khỏi con trai tôi thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây