Biểu cảm của Hàn Thanh Thanh hơi trì trệ lại, cô thẳng thừng phủ nhận: “Tôi không làm vậy! Cô đừng có mà ngậm máu phun người! Lúc cứu a Dực tôi, không nghĩ nhiều đến vậy! A Dực, anh phải tin tưởng em!”
Nói xong câu cuối cùng, cô ta quay sang nhìn anh, nước mắt rơi lã chã rơi xuống giống như đê vỡ.
“Ừ, anh tin.” Dung Mặc Sâm ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Thần Hi, rõ ràng là anh đang nói với Hàn Thanh Thanh, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi người Kỷ Thần Hi.
Hàn Thanh Thanh như được tiêm liều thuốc an thần loại mạnh, giơ tay lên lau nước mắt: “Em không quan tâm người khác có tin mình hay không, chỉ cần anh tin tưởng em là đủ rồi.”
Kỷ Thần Hi thật sự không muốn xem diễn xuất vừa khoa trương vừa vụng về của cô ta nữa, cô nhíu mày, lạnh lùng nói: “Dung Mặc Sâm, con gái em cần không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi, phiền anh dẫn vị hôn thê của mình đi đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây